Showing posts with label dien gia Nguyen Van The. Show all posts
Showing posts with label dien gia Nguyen Van The. Show all posts

Cách kiểm tra thông tin thuê bao các mạng di động

1/ Kiểm tra thông qua bằng tin nhắn (Dùng cho thuê bao di động trả trước)

- Mobifone & Vinaphone & Viettel: Quý khách soạn tin nhắn TTTB gửi đến tổng đài 1414 
 Ghi chú: TTTB: thông tin thuê bao


2/ Kiểm tra thông qua nhân viên tổng đài (Dùng thuê bao di động trả trước hoặc sau) 

Mobifone: Quý khách gọi đến tổng đài 19008198 hoặc 0908.144.144  

Vinaphone: Quý khách gọi đến tổng đài 18001091 hoặc 0912.48.1111 

Viettel: Quý khách gọi đến tổng đài 18001090 hoặc 0983.198.198

 

Ghi chú: Quý khách gặp nhân viên tổng đài, yêu cầu kiểm tra thông tin bằng cách đọc thông tin của mình trước, nhân viên tổng đài sẽ xác nhận đúng/sai. Quý khách đọc "số sim" "họ và tên" , Số "CMND" cho nhân viên tổng đài để được giải đáp.

Action,

Cô gái Việt từ khu ổ chuột thành sinh viên tiêu biểu ở Úc

Nhà nghèo, mẹ bệnh nên Hương đành nghỉ học từ khi 12 tuổi. Đất Hà Nội đầy tủi hờn với những tháng ngày Hương làm ôsin, ngủ dưới gầm cầu thang.


Cô sinh viên đặc biệt này tên đầy đủ là Đặng Thị Hương (sinh năm 1986, học viện Box, Úc). Hương là sinh viên Việt Nam duy nhất và đầu tiên nhận hai giải thưởng danh giá: “Sinh viên quốc tế xuất sắc năm 2013 bang Victoria” và “Sinh viên quốc tế xuất sắc của năm 2013" do Thủ hiến bang Victoria Denis Napthine trao tặng. Đặng Thị Hương với giải thưởng danh giá của mình.

https://www.facebook.com/CTYTNHHMinhTuan


Tuổi 12 gồng gánh gia đình Hương rất ham học. Ngày mẹ rớt nước mắt nói con gái thôi đừng học nữa, Hương vẫn hy vọng mẹ đổi ý. Nhưng mẹ bệnh, anh bệnh, nhà không có người đàn ông làm trụ cột. Hạt ngô, thúng thóc nhà làm ra còn không đủ ăn, phải đi vay mượn chòm xóm thì sao đủ sức để Hương tiếp tục cắp sách đến trường. “Mẹ buồn lắm và tôi hiểu là tôi không nên tiếp tục đi học nữa”, Hương ngậm ngùi.

Việc học đứt gánh giữa đường, cô bé 12 tuổi vốn đen đúa, còi dí vì chỉ toàn ăn rau theo mẹ ra đồng. Việc đồng áng, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời cũng chẳng đủ ăn. Hương  rời vùng quê Lập Thạch (Vĩnh Phúc) ra Hà Nội làm ôsin. Giữa đất Hà Nội, cô kể bản thân mình chỉ biết làm việc quần quật và  nghe những lời chì chiết của nhà chủ. Suốt 4 năm trời cô dậy sớm, thức khuya và quanh quẩn xó nhà.

Hương tâm sự: “Ở Hà Nội tôi không có chỗ nào để đi, không quen bạn bè và cũng không có thời gian. Mỗi năm tôi chỉ được về nhà hai lần vào dịp giỗ bố tôi và dịp tết thì được 5 ngày”. Đổi lại là mỗi tháng cô có được 150.000 đồng gửi cho mẹ. Hơn 4 năm đi làm ôsin, bênh cạnh nỗi sợ “tiếng chim hót, vì nó cho tôi cảm giác cô đơn và nhớ nhà kinh khủng” là khát khao cháy bỏng: được đi học. Cô chia sẻ: “Ban đầu tôi chỉ mơ ước sẽ nuôi anh trai và em gái tôi học xong và hỗ trợ mẹ tôi chữa bệnh. Từ khi tôi biết được rằng có thể được đi học bổ túc lại thì tôi luôn mơ ước rằng, Hà Nội sẽ cho tôi một cơ hội học hành". Gầm cầu thang và khao khát học

Tuổi 18, Hương nghỉ ôsin, đi học lại lớp 8 ở một TTGDTX. Cô thuê  được gầm cầu thang một khu ổ chuột vừa kê đủ cái giường gãy chân để ngủ. 2h sáng  Hương sáng thức dậy thổi xôi. Sáng bán xôi, rồi đi lau nhà thuê, chiều đi bán bánh, bán ngô, tối học xong lại bán bánh đến nửa đêm.  Việc quá nhiều, nên ngày Hương chỉ tròn trèm 2 tiếng được ngủ. Mùa đông lạnh cắt hay những khi trời mưa thì gánh hàng của Hương cứ ế dài. Cô nói: “Sợ hơn khi nơi tôi bán rất phức tạp, có nhiều nghiện ngập, tôi còn sợ công an bắt mỗi lần ngồi bán bánh khoai trên phố”. Tuy nhiên, điều lo sợ nhất với Hương là gầm cầu thang. Sợ cầu thang quá bẩn, muỗi nhiều mà không thể cẳng được màn. Sợ khi người ta đi lên, cái cầu thang bị gãy sập xuống người. “Trên hết khi đó tôi sợ nhất là bị cô chủ nhà đuổi đi vì như thế tôi cũng không có chỗ bán xôi và không thể đi học lại”, Hương nói. Qua bạn giới thiệu, Hương tình cờ biết đến KoTo -  một doanh nghiệp xã hội chuyên đào tạo nghiệp vụ nhà hàng, khách sạn cho trẻ đường phố. Cô nộp đơn vào và đươc nhận, đó là một ngã rẽ khác thay đổi  Cuộc đời cô khi tròn 20 tuổi. Hương kể về trung tâm Koto: “Ban đầu khi nộp hồ sơ tôi khá nghi ngờ. tất cả những gì tôi muốn lúc đó là để có thể có một chỗ ở an toàn hơn và để tôi tiếp tục việc học bổ túc vì tôi vẫn muốn thi đại học sư phạm. Đậu vào KoTo là một bước ngoặt lớn nhất thay đổi cuộc đời tôi”.

http://gominhtuan.com/

 Vượt qua quãng thời gian ban đầu không dám giao tiếp với ai vì “mặc cảm mình cô bé vừa đen, vừa lùn, vừa xấu xí”, Hương mở lòng và tập trung học, học thật nhiều. Hương được nhận vào làm tại khách sạn InterContinental Hồ Tây, rồi quay về làm nhân viên KoTo giúp lại trẻ đường phố. Nhưng rồi, Hương và anh trai bị tai nạn ngày 30 Tết năm 2008. Lại một lần nữa, Hương tưởng chừng gục ngã. Nhưng cô gái vốn đã quá chai sạn với cuộc đời vẫn vượt qua, lại đi làm, đi học.

Giấc mơ xứ người Mọi việc đang ổn định, Hương xin nghỉ để đi du học khi nhận được học bổng du học. Cô chọn ngành quản trị kinh doanh tại học viện Box Hill (Úc) vì muốn được thử sức một  ngành mới.  Ngoài giờ học, cô làm thêm tại khách, làm tình nguyện viên cho KoTo Quốc tế để có thu nhập cho mình, cho gia đình.

Chỉ sau một năm nỗ lực, Hương liên tiếp giành được nhiều giải thưởng học tập, mới nhất là cú đúp giải thưởng danh giá  là suất học bổng toàn phần 20.000 đôla Úc tại ĐH Rmit chuyên ngành kinh doanh.  Bước ngoặt đến với cô năm 20 tuổi, khi Hương sang Úc du học. “Với giải thưởng này tôi có thể học năm cuối tại ĐH Rmit Melbourne để lấy bằng cử nhân khởi nghiệp vào năm 2015. Sau đó có thể tôi sẽ về Việt Nam và hi vọng kiếm được việc làm phù hợp và tiếp tục tìm kiếm học bổng học thạc sĩ sau 5 năm nữa và  hy vọng sẽ được đặt chân tới nước Anh để học tiếp”, Hương chia sẻ. Hiện tại cuộc sống của Hương ổn định. Cô  may mắn sống với gia đình người Úc tốt bụng, cho Hương sự ấm cúng không khí gia đình. “Mỗi lần nghĩ lại thì thành công của tôi không chỉ là những gì tôi đạt được trong việc học, mà chính là nhìn thấy anh trai và chị gái đang có cuộc sống ổn định với gia đình, mẹ tôi khỏe và vui hơn”, cô bộc bạch.

Van The suu tam

Hướng dẫn cách chuyển Facebook Profile sang Fanpage

Ngày nay facebook đã quá quen thuộc với mọi người. Tuy nhiên đa số giới trẻ mình check thì được biết mục đích dùng face của họ là xem ảnh, đọc tin tức bạn bè, tán gẩu,... Rất ít bạn tận dụng được tính năng tuyệt vời của face để kinh doanh hay kiếm thêm ít tiền thu nhập thụ động.
https://www.facebook.com/nguyenvanthevn
Face giúp ta và bạn thêm gần nhau hơn
Rất may mắn vì hôm nay bạn đọc bài này và tôi sẽ không ngại chia sẻ bạn biết một chút về công cụ face để kiếm tiến như thế nào. Chắc thỉnh thoảng bạn thấy một email lạ gửi đến mail bạn bán "Like" với cái giá có thể 300 - 500đ/like. Đó chính là cách kiếm tiền từ facebook. Facebook được chia thành 2 loại Profile và fan page:

- Profile: là trang cá nhân, chia sẻ riêng tư và nó bị giới hạn 5000 ban bè là hết date.

- Fan page: là trang người hâm mộ, người hâm mộ trang đó mà, cái này mang tính chất cộng đồng và không giới hạn bạn bè.

Bạn đã biết sự khác nhau cơ bản nó rồi vậy làm sao nhận biết nó. Đơn giản thôi, nếu một người chưa phải bạn của bạn khi bạn vào trang của họ có chữ Kết bạn dưới ảnh nền -> đó là profile. Nếu bạn thấy có nút Thích (Like) thì là Fan page đó.

Vậy tại sao người ta phải dùng profile hay fan page. Profile mang tính chất cá nhân và gần đây Facebook gia tăng mức độ rà soát đối với các profile không phù hợp. Đôi lúc bạn có thể bị facebook khóa tài khoản do một số lỗi kết nhiều bạn hay sai thông tin mà không biết. Cách mạng Fan page ra đời nhằm tăng lượng người đọc, bạn bè đây là giải pháp mà nhiều doanh nghiệp chon fan page làm trang công ty hơn profile.  


Có 2 cách để tạo fan page, cách 1 thì dễ rồi: từ trang cá nhân bạn kéo xuống cuối cùng thấy chữ chào đời và bạn chọn nút tạo trang. Hôm nay mình chủ yếu chỉ bạn cách 2: Tạo từ bạn bè có sẵn, tức là từ trang profile mà bạn đang dùng lâu nay. Lưu ý khi bạn chuyển từ trang profile sang fan page thì dữ liệu bạn mất hết. Để lưu lại bạn có thể vào mục Download your information để lưu dữ liệu vào máy tính cá nhân. Và bạn nên nhớ là sau khi chuyển đổi bạn sẽ không thể đổi ngược lại từ fan page thành profile. Nên hãy cân nhắc kỹ nhá.

Và bây giờ bạn tiến hành chuyển. Bạn có thể truy cập nó tại đường dẫn sau: 

http://www.facebook.com/pages/create.php?migrate

Sau khi lựa chọn thể loại trang phù hợp, profile của bạn sẽ trở thành trang, bạn sẽ trở thành người quản trị của trang này, đồng thời toàn bộ bạn bè của bạn sẽ trở thành “fan” của trang bạn mới tạo. Bây giờ bạn đã một trang fan page hoàn chỉnh mà bạn bè chuyển từ "bạn bè" thành "fan" của bạn. Tuyệt vời chưa!

Hãy bấm nút Like ở bên phải trang web Nguyễn Văn Thể để kết nối với mình. Mình chắc chắn chia sẻ nhiều tính năng hay hơn của facebook nữa. Đừng ngại nhá, mình chia sẻ FREE mà. :)

Chúc bạn luôn vui vẻ!


Hãy chia sẻ với mình nếu bạn thấy chuyển đổi gặp khó khăn hay thắc mắc khác.

Đây là thông tin của mình:
Email: sharinglife.nvt@gmail.com
Face: Nguyễn Văn Thể
Web: http://nguyenvanthevn.com


Nguyễn Văn Thể và hành trình đến với Nick Vujicic


Chào bạn,

Có lẽ sau khi đọc câu chuyện này bạn sẽ hiểu sự thật về một nhân vật, anh ấy sống rất nghị lực và điều quan trọng nữa là anh ấy luôn suy nghĩ tích cực và không sợ hãi. Nhân vật tôi đang nhắc đến ở đây là Nick Vujicic – Anh chàng không tay không chân từ khi sinh ra năm 1982 tại nước Úc.


Tôi biết Nick cách đây 3 năm khi tôi còn là một sv. Tôi rất thích nghe Nick nói chuyện qua youtube hay đọc qua những câu chuyện đời thực của anh ở những cuốn sách mà anh viết. Nick truyền cảm hứng cho tôi tạo them động lực. Nhiều video của Nick tôi xem đi xem lại nhiều lần tôi vẫn xúc động, nhất là đoạn Nick ngã người xuống và nói: “khi bạn gặp khó khăn cuộc đời bạn ngã xuống nhưng một lần bạn đứng dậy chưa được, rồi 2 lần, 3 lần,..bạn bỏ cuộc. Không! 2, 3 lần không được thì 4, 5, 10, 100 cho đến khi đứng dậy được. Những dòng lệ tôi cứ rơi khi xem lại đoạn này. Và tôi nghĩ bạn cũng thế khi đã từng một lần xem qua những video của Anh.

            Một ngày đầu tháng 3/2013 tôi được một người em tên là Huyền ở sukienhay.com chia sẻ là Nick Vujicic sẽ về Việt Nam vào 22/5 tới. Tôi vui lắm! Trước đây xem những video của Nick tôi không nghĩ chẳng bao giờ tôi có cơ hội gặp Nick vì với tôi khoảng cách đó quá xa. Vậy mà bản than tôi không thể tin được người tạo động lực trên mạng là người tôi đã ngoài đời. Song khi cơ hội thường kèm với thử thách. Nick chỉ đến Hà Nội và Tp.HCM (Tôi đang sống ở Đà Nẵng). Lòng tôi lúc đó tự nhủ: “Đi không nhỉ”. Những phút giây lưỡng lự có, không cứ theo tôi và thời gian cũng từ đó làm nó dần tan đi. Tôi không còn để ý đến việc đó nữa. Và rồi một hôm tôi đi làm gặp hình ảnh Nick treo trên băng rôm ở đường Lê Duẫn, Đà Nẵng. Hôm khác trên một tờ báo, truyền hình, tiếng người truyền miệng,.. làm lòng tôi xôn xao. Tôi lại hỏi mình: “Đi không nhỉ”. Nhưng đi là phải sắp xếp công việc hơn nữa là chi phí, trong khi thời điểm đó tôi kinh doanh dần như về Zero. Song tôi vẫn động viên mình nên đi cho dù chưa chắc chắn. 


            Hằng ngày thỉnh thoảng tôi lại lên gặp Bác Google hỏi xem Nick đến như thế nào, nói gì. Bác trả lời: “Nick đến nước ta vào ngày 22/5 và nói chuyện trong 6 buổi từ 22 – 24/5 về 3 chủ đề: Sinh viên và giới trẻ, người khuyết tật, Nick Vujicic với Doanh nhân không bao giờ bỏ cuộc. Tôi đăng ký hai chương trình nói chuyện với sinh viên, giới trẻ ở sân vận động quốc gia Mỹ Đình và Nick Vujicic với Doanh nhân không bao giờ bỏ cuộc tại Hà Nội thông qua diễn đàn vietnamwork và công ty New Day.

            Nick đến lần này truyền cảm hứng cho trẻ em khuyết tật, trẻ mồ côi và doanh nhân Việt Nam vượt qua thời khủng hoảng và được Tôn Hoa Sen tài trợ 30 tỷ đồng nên không bán vé, đồng nghĩa với việc vé FREE. Khi biết tin này làm tôi càng hứng khởi muốn đi, song cuộc đời không như ý muốn. Để nhận vé ở sân vận động tôi phải lọt vào top 3000 người của Vietnamwork và càng sớm mới được. Còn với chương trình doanh nhân phải là lãnh đạo doanh nghiệp, chủ doanh nghiệp cấp độ trưởng phòng trở lên và có dấu xác nhận giám đốc mới nhận được vé. Người nào mua vé thì phải mất 2 triệu đồng/vé.

            Tôi giờ không biết có đi không nhưng vẫn tìm cách đăng ký hết. Có hôm tôi viết lên face tôi (facebook.com/vanthe.action) một dòng: “Bằng mọi giá phải đến gặp Nick” Tôi còn link để các bạn Đà Nẵng đăng ký miễn phí để tôi dẫn đi một đoàn cho vui.

            Ngày tháng cứ trôi qua và ngày 15/5 đã đến. Bên phía tổ chức sự kiện Nick đến Việt Nam sẽ báo kết quả cho tôi. Tôi mở mail xem có thông báo gì không, không thấy, tôi gọi điện thoại đến tất cả nơi đăng ký thì họ bảo xem lại. Lên face tôi nhìn thấy một điều là chẳng có ai muốn đi gặp Nick trên thông tin tôi post cả. Lại một lần nữa tôi hụng hững cộng thêm mấy câu nói: Xa quá đi làm gì, không quan tâm, có truyền hình trực tiếp đi cho tốn,..

            Thế rồi ngày 18 tới tôi mở mail liên tục. Tôi thấy thất vọng vì chẳng có một tấm vé nào cả. Tôi gọi điện thoại ra Hà Nội, công ty New Day bảo, đăng ký danh sách chưa đủ, phải có giấy giới thiệu và xác nhận cơ quan. Tôi vẫn theo dõi cả vé kia vì nghĩ đằng nào cũng ra Hà Nội nên đi nhiều chổ càng tốt. Rồi cũng may mắn tôi được lọt vào danh sách 3000 người được nhận vé nhưng trớ trêu thay tôi phải in mã số ra Hà Nội nhận. Thế là tôi gửi mail bảo họ gửi địa chỉ qua điện thoại tôi ra Hà Nội nhận vì ngày 22 tôi ra HN nên có gửi vào không nhận được. Vậy mà chờ mãi không thấy họ nhắn, sau này xem lại thì họ gửi qua mail (mặc dù tôi nói gửi qua đt) lúc tôi đang ở trên tàu.


            Ngày 21, 11h tôi đón xe bus vào trụ sở công ty tôi ở Tam Kỳ xin xác nhận. Sauk hi mọi giấy tờ ok tôi được chị giám đốc luôn tiện ra ĐN chở tôi ra. Tới Đà Nẵng 19h10 tôi đi scan, đi chợ, gửi mail xong thì nhìn đồng hồ 9h kém, tôi cũng chưa muốn ăn. Tôi xem lại tài khoản để đi thì thấy không đủ mà giờ sang mai phải đi rồi. Vậy là tôi phải cho đứa bạn tôi vào tiệm người ta giữ một thời gian. Được laptop 3 triệu tôi ok về sắp xếp hành lý sáng mai đi sớm. Tối đó hơn 12h tôi vẫn chưa ngũ.          

            6h sáng 22/5 tôi có mặt ở ga và đi Hà Nội gặp Anh Nick, khi tôi ngồi trên tàu đi rồi mà trên tay chưa có một tấm vé nào cả. Bởi tôi mua vé khi mà chưa thấy xác nhận chắc chắn có vé. Nếu ra Hà Nội mà không được đi dự thì sao? Bạn có đang có thắc mắc đó như tôi không? 

            Tối 22 lúc tôi đang ngồi trên tàu thì thấy một tin nhắn lạ: “Hãy mở tivi xem ngay không phí ½ cuộc đời, tôi nhìn và cười và nghĩ đúng hôm 22 là ngày đầu tiên Nick nói chuyện tại Tp.HCM. Bạn đó (là một người em học cùng trường hồi sv) đang xem tivi chắc thấy xúc động nên nhắn tin cho tôi nhưng bạn đó đâu có biết tôi đang đi gặp trực tiếp Nick Vujicic.


            Đến Hà Nội rồi, tôi thở vào nhẹ nhỏm, lâu rồi không quay lại thủ đô, đây là lần thứ 3 tôi đến Hà Nội và là lần thứ 2 tôi đến lúc 3h sáng. Tôi dò tìm đường đến công ty New Day để nhận vé. Đến nơi 3h30. Bạn có nghĩ ba rưỡi sáng có công ty nào mở cửa không? Câu trả lời chắc chắn là không. Thế là tôi ngồi quán trà đá ven đường và chờ đến 8h30 công ty mới mở cửa. Tôi ngồi cùng mấy người Hà Nội nói chuyện một lát cũng vui. Ăn sáng xong tôi uống café tôi đợi đến gần 9h mới thấy công ty mở cửa. Tôi leo lên tầng 2 nhận vé và long thấy vui vui. Bỗng dưng nhân được một thông báo vé của Anh chuyển qua bên trung tâm hội nghị quốc gia rồi. Tôi lại tiếp tục đón xe đi tìm vé, mà đến 12h mới được phép qua nhận. Rồi tôi cũng đến và gọi điện thoại cho nhân viên New Day thì họ nói chuyên cho người khác giữ vé rồi bảo tôi liên lạc với họ. Tôi liên lạc 3 lần thì có một cô bé nói:” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không …” Tôi tự nhũ chẳng lẻ ra tới đây rồi mà không có vé. Tôi đặt tay lên ngực và nói “Mọi chuyên đều ổn”. Rồi tôi gọi lại nhân viên kia thì được cho số khác. Và lần này thì nghe tiếng đổ chuông, tôi mừng thầm. Nhưng không ai trả lời. Chắc họ bận rộn công tác tổ chức. Tôi ngồi chờ một lác và gọi lại. Lần này thì chắc được rồi, một cô bé ra gặp tôi và đưa tôi tấm vé mời : Tham dự chương trình tiếp lửa doanh nhân “Không bao giờ bỏ cuộc” Tôi chia sẻ một chút quá trình để nhận được vé. Cô bé cười và nói nó đúng với tiêu đề chương trình lần này “Nick Vujicic với Doanh nhân không bao giờ bỏ cuộc” và tôi cũng nghĩ như vậy. 

            Tôi cầm trên tay tấm vé đi ra cổng trung tâm thì trời đổ mưa. Vui thật! Đến 13h30 tôi ghé vào một quán ven đường, gọi một tô mì ra thì hóa ra đây mì chỉ có mì tôm chứ không có mì quảng như Đà Nẵng mà mì tôi thì tôi không thích ăn, thế là gọi lỡ rồi nên đành ăn vậy.


            Ăn xong tôi đến câu lạc bộ Vì Cộng Đồng ở Big C garden. Tôi là một thành viên clb VCD ở Đà Nẵng nên luôn tiện ra Hà Nội gặp gỡ giao lưu các bạn VCD ở Hà Nội. Đến 14h30 tôi gặp các bạn VCD ở hội quán giao lưu được một lúc thì tôi phải đi gặp A.Hiền – lãnh đạo trong công ty tôi đang công tác. Rồi đến 17h30 tôi gặp một bạn chơi rất thân ở Hà Nội mà đã hẹn nhiều lần giờ mới ra gặp được. Trong khi đó 18h30 là tôi phải đi gặp Nick tại sân vận động quốc gia Mỹ Đình mà trong tay chưa có vé. Tôi chỉ có một tờ giấy mã số in từ mail ra thôi. Thế là tôi đành liều tôi cũng đi. Bạn tôi VCD ở Hà Nội ai cũng có vé cả, họ cũng đi nhưng khi tôi qua được một cổng thì điện thoại họ vẫn đang ở ngoài. Cửa đầu tiên tôi qua, đưa tờ giấy cho người soát vé họ không chịu, đưa người thứ hai họ thấy tôi ở Đà Nẵng ra nên lơ để tôi qua. Tôi mừng tưởng hết rồi ai ngờ còn một cửa nữa. Tôi quan sát xem cửa nào dễ vào. Và rồi tôi mạnh dạn lại một cửa và nói: “Anh ơi, em chỉ có giấy xác nhận này, chị ấy bảo em đọc mã số là vào. Em từ Đà Nẵng ra đây lấy vé không kịp”. Thật ra tôi đã nói dối chứ chẳng có chị nào cả nhưng vì họ thấy tôi đường xa ra đây nên thương tình cho vào. May thật!
            19h, 23/5 tôi đến gặp tận mắt Nick Vujicic với hơn 35000 người xem. Đây là lần đầu tiên tôi đến một sân vận động lớn như thế này. Ai cũng hồi hộp chờ Nick đến. Phải đến 8h30 Nick ra sân khấu trước sự reo hò của hàng ngàn người. Tôi ngồi phía khán đài không đối diện với Nick nên chỉ thấy khuân mặt A qua màn hình thôi. Rồi xem một lát trời đổ mưa, mưa càng to thì mọi người càng ở lại xem Nick nói chuyện. Bà Nguyễn Thị Doan ra tặng hoa cho Nick giữa trời mưa. 

            Tối đó tôi về ngũ mà không ăn cơm luôn. Không phải tôi vui quá mà không ăn cơm nữa mà trước khi đi tôi đã dùng sản phẩm IG6 -  sửa bò non của công ty tôi đang kinh doanh nên không cảm thấy mệt và tôi đi ngũ chuẩn bị sáng mai đi gặp Nick tại chương trình Doanh nhân.

            Sáng 24/5 tôi có mặt lúc 8h cùng với gần 4000 doanh nhân đến từ các doanh nghiệp Hà Nội, miền Bắc. Tôi được Dung – nhân viên New Day cho biết chỉ có một trường hợp tại Miền Trung là có vé tham dự chương trình Nick Vujicic với Doanh nhân không bao giờ bỏ cuộc. Tôi rất vui vì mình đại diện cho thế hệ trẻ  Miền Trung dự chương trình này sau bao thử thách.





            Thật sự là đây là một chuyến đi mà đúng hơn với tôi đó là một hành trình tuyệt vời vì nó không phải bắt đầu từ ngày 22/5/2013 mà từ cách đây hơn ba năm về trước khi tôi biết đến Nick. Qua hành trình tôi xin cảm ơn những người đã ủng hộ và không ủng hộ tôi đến với Nick. Cảm ơn Huyền, công ty New Day, công ty Sao Trung Kim, CLB Vì Cộng Đồng, những người bạn ở Hà Nội và Cảm ơn Anh Nick – cuối cùng em đã gặp được Anh. Chúc Anh luôn đầy nghị lực để truyền cảm hứng cho nhiều người trên trái đất này. Xin cảm ơn!

Action,